My grandfather passed away

Just some random thought about my grandfather

Vậy là đã hơn 24 h từ lúc ông Cơ mất. Hôm qua lúc ông mất mẹ còn không báo cho mình, mình vẫn còn mải chơi game mới mua. 2 tiếng sau mới biết do anh họ báo. Lúc đấy gần nửa đêm, hai vợ chồng ôm nhau khóc mãi xong mới ngủ được. Sáng ra mình vùi đầu vào code cho đỡ suy nghĩ, lúc chiều ngồi nghỉ một lúc mở FB nhìn những dòng mà mọi người trong gia đình viết về ông, mình lại nằm khóc một mình.

Ông Cơ có người con trai cả là bác Vinh. Bác là người rất giỏi, theo mẹ mình kể thì bác rất thích nghiên cứu về vật lý và mẹ bảo mình giống bác. Nhưng ở thời đấy, lúc học lớp 5 bác đã tự lắp rắp được loa phát thanh đề cả xóm nghe đài. Sau này bác bị bệnh và mất sớm. Khi sinh mình, mẹ đã đặt tên mình là Phan, chính là họ của mẹ và ông Cơ…

Trong các cháu của ông, mình là đứa ít gần ông nhất. Ở Quảng Ninh, mình hay ghen tị với các bạn vì bọn nó có họ hàng ở gần, cuối tuần lại tụ tập gặp gỡ nhau. Bố mẹ mình đều đến QN làm việc, không có họ hàng xung quanh. Ông bà nội mất từ khi mình chưa sinh ra, 1-2 tháng mình mới được về Hà Nội với ông bà ngoại. 2007 ông bị ngã xe, chấn thương sọ não, hôn mê 49 ngày “du lịch cõi âm” rồi tỉnh lại. Sau đó, đầu óc ông không còn được minh mẫn. Ông bị lãng tai nên mỗi khi nói chuyện thường phải viết ra giấy. Dù vậy, mỗi khi đến chơi nhà, mình đều chào và hỏi thăm ông, cũng như kể tóm tắt tình hình hiện tại của mình. Ông dù không còn tỉnh táo nhưng gần như lần nào cũng nhận ra mình (chuyện này cũng khá lạ vì mọi người đến thì lúc ông nhận ra lúc ông chả biết là ai, có thể do mặt mình giống bố, mà ông rất ghét bố mình nên ông nhớ mình). Mình chỉ nhớ đúng một lần lúc mình đến chào ông không nhận ra, mình chơi rồi trước khi về vào chào ông thì ông đã nhận ra: “Phan đấy à” (thường thì ông vẫn hay gọi mình là Bi, nhưng Phan thì dễ nhớ hơn với ông vì đấy là họ của ông mà).

Ông là người coi trọng việc học và đọc, các con gái đều làm giáo viên. Ông cũng chăm tập thể dục rèn luyện sức khoẻ. Lúc bị tai nạn năm 2007 là ông đang đạp xe về Đông Ngạc (nhà ông ở Quán Thánh x Hàng Bún). Sau khi tỉnh lại, sức khoẻ và trí óc của ông đã bị yếu đi nhiều. Ông chỉ còn thú vui đọc sách và viết.

1 năm gần đây, sức khoẻ của ông yếu đi nhiều. Nhiều lần mọi người đã tưởng ông mất, nhưng ông lại vượt qua được. Mình cứ nghĩ tết 2021 sẽ về để thăm ông được, nhưng ông đã không đợi nổi nữa rồi. Đợt gần đây, ông có kể lại giấc mơ như sau: Ông đi qua Canada chơi rất vui. Ông được gặp thủ tướng Canada, liền xin phép cho cháu Phan nghỉ về Việt Nam chơi.

Dù rất mệt, nhưng ông vẫn nhớ mình đang ở Canada mà có dịch Covid nên không thể về Việt Nam. Có lẽ trong tiềm thức ông cũng biết không còn sống được lâu, mà điểm danh lại thì thiếu thằng cháu. Vì vậy trong cơn mơ, ông đã công du sang tận Canada để xin phép thủ tướng cho nó về 😭

Mọi người nếu đã đọc đến đây xin hãy dành nhiều thời gian cho gia đình hơn, tiền hay công việc thì từ từ cũng được, chứ thời gian thì không mua lại được đâu…

blog

copyright©2021HaPhan Tran all rights reserved